[Dịch] Thiên Vương

Chương 1 : Vương Tử gặp rủi ro

Người đăng: 

.
Đinh đông ~ Cánh cửa của cửa hàng bị đẩy ra, tiếng chuông reo lên. “Hoan nghênh quý khách ~” Trần Tiêu mặc một bộ đồng phục của cửa hàng fast-food nhanh chóng cúi người, ân cần chào hỏi, mỉm cười bộc lộ ra chức nghiệp của mình với vị khách vừa mới tới. Khuôn mặt hắn trắng trẻo, ngũ quan tuấn tú, song sắc mặt lại có phần nhợt nhạt, có vẻ như là một người văn nhược. Vị khách mới đến ngả mũ xuống, để lộ ra một khuôn mặt xinh xắn, đôi môi khẽ mỉm cười làm hiện lên hai núm đồng tiền nho nhỏ ở hai bên má. Khuôn mặt cô bé này tính ra cũng chỉ thuộc dạng thanh tú mà thôi, hoàn toàn không phải là đại mỹ nữ gì hết, nhưng chính hai cái lúm đồng tiền phối hợp với nụ cười đáng yêu này đã khiến cho nàng tăng thêm mấy phần động lòng người. Trần Tiêu nhìn rõ người vừa đến, lúc này mới vươn thẳng người, thở dài: “Cô đến muộn rồi, không sợ giám đốc sẽ trừ lương của cô sao?” Cô gái lè lưỡi ra, làm bộ mặt quỷ đáng yêu: “Không sợ! Em biết anh nhất định sẽ giúp em viện cớ…” Trong miệng mặc dù nói không sợ, có điều ý thức vẫn cẩn thận quan sát đánh giá, đưa hai mắt liếc ra phía sau quầy. “ Giám đốc không có ở đây- uh, còn nữa, lúc nãy khi bà ấy hỏi cô, tôi nói với bà ấy rằng cô đã đi giao hàng bên ngoài rồi.” Trần Tiêu nhìn cái đồng hồ treo trên tường, sau đó rút từ trong ví ra một cái phiếu đặt hàng: “ Này, lát nữa lấy cái này đưa cho bà chủ xem, đừng có bán đứng tôi đó a.” “Cảm ơn, hôm nào nhất định sẽ giới thiệu mỹ nữ cho anh làm quen.” Cô bé hì hì cười nhận lấy, đoạn chạy sang phòng dành cho nhân viên, thay đồng phục vào rồi cùng đứng ở sau quầy với Trần Tiêu. Nàng thắt một bím tóc đuôi ngựa gọn gàng, để lộ ra khuôn mặt không hề dùng qua son phấn hóa trang, khiến cho cái vẻ thanh xuân của một cô bé ở tuổi này càng hiện ra một cách rõ nét. Trần Tiêu cũng không nói nhiều với nàng nữa, đeo găng tay công tác vào, cẩn thận cắt bánh, bắt đầu làm bánh sandwich. Cô bé thấy Trần Tiêu không nói gì, trong ánh mắt thoáng có chút thất vọng, suy nghĩ một lát rồi chủ động nói: “A, hôm nay là cuối tuần rồi, sinh ý không tốt lắm, nói không chừng có thể được nghỉ sớm. Em nghe nói ở phố tây hôm nay có bán hàng giảm giá. Hay là sau khi nghỉ làm, chúng ta cùng đi xem có được không? Chẳng phải anh từng nói là muốn mua một chiếc MP4 hay sao?” Trần Tiêu nghe thế, thoáng suy tư một lát rồi bình tĩnh lắc đầu: “Không được, tôi còn có việc khác.” “Hả? Anh lại kiêm thêm công việc khác nữa à?” Cô bé đáng yêu tròn xoe đôi mắt. “Ừ, gia sư.” Trần Tiêu tựa hồ không muốn nhiều lời, chỉ đơn giản trả lời một câu, rồi lại cúi đầu cặm cụi làm việc. o0o Hôm nay cuối tuần, các trường học, công ty đều nghỉ, cửa hàng fast-food đương nhiên là bị ảnh hưởng, có điều sau 9:30 thì sinh ý ngược lại tốt hẳn lên. Khách hàng đến tám phần là các nữ sinh đi thành đôi thành ba, các cô bé này từ 12 đến 22 tuổi đều có, nhìn qua bộ dáng thì đại đa số đều là học sinh sinh viên, cuối tuần có thể ngủ nướng ở nhà, vậy mà lại cuống cuồng phi tới đây ăn bữa sáng. Nhìn thấy cảnh này, cô bé phục vụ kia cũng chẳng lấy gì làm lạ, thở dài - đám nữ hài tử này, chẳng qua là đến để ngắm Trần Tiêu mà thôi. Từ sau khi Trần Tiêu đến cửa hàng fast-food nhỏ này xin việc, rất nhanh, tựa hồ như toàn bộ đám nữ sinh quanh vùng đều biết ở đây mới có một nam nhân viên phục vụ trẻ tuổi vô cùng tuấn tú. Trần Tiêu vóc người thon dài, thân thể cao lớn, để lộ ra ngũ quan tinh xảo thanh tú, không thích nói chuyện, song bộ dạng lúc mỉm cười hết lần này đến lần khác đều làm cho đám tiểu nữ sinh phải rú lên là “ Sát thương lực”, tướng mạo tuấn mỹ còn hơn cả các anh chàng đẹp trai giàu có trên TV, hơn nữa hắn còn là một sinh viên ở một trường danh tiếng, khí chất thoát tục, đúng là hình mẫu “Vương tử điện hạ” mà đám tiểu nữ sinh này thích nhất. Từ sau khi hắn đến nơi này làm việc, trong số khách đến cửa hàng, tỷ lệ nữ giới trẻ tuổi tăng lên gấp bội, bất kể là bữa sáng, bữa trưa hay bữa tối, cửa hàng luôn có những cô bé tụm năm tụm ba đến ngắm Trần Tiêu. Đám nữ hài tử này tới mua đồ ăn song lại không đem đi, một tay cầm cốc một tay cầm sandwich khoái chí ngồi cùng nhau ở cửa hàng đến tận nửa tiếng đồng hồ, thậm chí còn có người chống khuỷu tay xuống bàn hai tay nâng cằm, ánh mắt như thanh tra chằm chằm quan sát Trần Tiêu ở phía sau quầy. Hừ! Một đám hoa si! Không biết tại sao nữ nhân viên đáng yêu kia hôm nay trông thấy đám nữ khách này lại càng khó chịu hơn, trông thấy hai con bé tuổi tác chẳng qua chỉ mới 14-15 tuổi cứ ngang nhiên nhìm chằm chằm vào Trần Tiêu mà chảy nước miếng, không khỏi trong lòng sinh ra tức giận. Đáng ghét hơn nữa chính là… cái quầy dài như vậy, rõ ràng có hai nhân viên là mình và Trần Tiêu, vậy mà đám tiểu nữ sinh này lại cứ xếp thành hàng, nhất định phải đợi Trần Tiêu đến tính tiền! Thật sự là càng nghĩ càng giận! Nữ nhân viên vừa định phùng mang trợn mép với dãy hàng đội trước mặt mình, thì bỗng thấy có hai người khách đến trước mặt: một nam, một nữ. Từ bộ dạng thân mật thì rõ ràng là một đôi tình lữ. Nữ nhân viên mở to đôi mắt, ra vẻ cười ngọt ngào: “Xin hỏi hai anh chị muốn ăn gì ạ?” o0o Trần Tiêu thoăn thoắt hoàn thành chiếc bánh sandwich ngon lành trong tay, sau đó mang một cốc đồ uống có ga lên. Động tác của hắn nhanh mà không loạn, ngón tay mềm mại linh hoạt, sắc mặt vẫn bình thản như nước, thậm chí có rất nhiều khách tập trung trước quầy thu tiền, vẻ mặt hắn vẫn luôn thản nhiên như vậy - đương nhiên, trong mắt đám tiểu nữ sinh này, thì đó chính là biểu hiện “Lạnh lùng” mà. Trần Tiêu có thể mơ hồ cảm thấy được, đám nữ hài tử ngồi ở trong quán kia, một bên thì nhai một bên thì trộm đánh giá chính mình, thậm chí có những cô bé nhìn mình xong rồi lại rỉ tai thì thầm, tựa hồ đang đàm luận cái gì đó. Những chuyện này hắn cũng đã quen rồi. Hắn biết nội dung đàm luận của đám nữ hài tử này là gì. Thực tế từ nhỏ thính giác của Trần Tiêu cũng rất nhạy bén, giữa tiếng ồn ào, cũng có thể nghe được hai cô bé ngồi ở gần quầy nhất đàm luận cái gì “vương tử điện hạ gặp vận rủi ro…” thì thầm với nhau. Vương tử điện hạ gặp rủi ro… Trần Tiêu trong lòng cũng thầm cười khổ. Đám nữ hài trên thế giới này, lớn rồi mà vẫn còn nói nhăng nói cuội a. Có điều với Trần Tiêu cũng chẳng có vấn đề gì - hắn đã quen với việc bị người ta đàm luận, nhất là kể từ sau chuyện phát sinh từ hai năm trước. Trần Tiêu năm nay 18 tuổi, bởi vì mẹ họ Tiêu, cho nên cha mẹ lúc đặt tên cho hắn mới đặt là Trần Tiêu. Có điều sau khi nghe thầy tướng số nói hắn ngũ hành khuyết thủy, mới đem “Tiêu” đổi thành “Tiêu” trong tiêu sái. Mặc dù hắn mới chỉ là một nam hài tử 18 tuổi, song cái loại khí chất trầm ổn này thực sự là rất hiếm có. Từ nhỏ cha và mẹ hắn cũng rất ít khi ở bên cạnh hắn. Cha mẹ tựa hồ như đều thuộc một nhóm nghiên cứu nào đó… Thật khó để tưởng tượng, cha mình, một người quanh năm suốt tháng đeo bộ mặt nghiêm túc lạnh như băng, tựa như quái nhân trong các bức tranh khoa học, tại sao lại có thể lấy được người vợ xinh đẹp tựa hoa như vậy chứ? Cũng bởi vì các mối quan hệ công tác, cha mẹ Trần Tiêu suốt ngày bôn ba trong và ngoài nước, nhất là khi Trần Tiêu mới lên ba, cha mẹ đã bắt đầu làm nhân viên cho một hạng mục nghiên cứu phát triển không rõ ràng tại Bắc Mỹ. Cuối cùng đại khái là nhờ vào năng lực siêu cường, công trình nghiên cứu nọ đã thu được lợi nhuận lớn. Từ nhân công biến thành thân phận ông chủ, thời gian của hai vợ chồng trở nên quý hơn vàng, cả hai suốt ngày đi công tác thì còn thời gian đâu mà chăm sóc cho con cái nữa? Cho nên Trần Tiêu từ nhỏ đến lớn đều sống trong ký túc xá của trường, vì muốn cho con mình giữ lại “Truyền thống đất nước”, cha mẹ đã không đưa hắn sang Bắc Mỹ mà mời một bà dì tới chăm sóc hắn hàng ngày. Cho nên Trần Tiêu từ nhỏ đã quen với cuộc sống tự lập - khi hắn mới 9 tuổi thì đã biết tự mình nấu cơm và canh khoai tây trứng rồi. Cha mẹ có vẻ rất giàu, tổ chức nghiên cứu tại Bắc Mỹ nọ tựa hồ đãi ngộ rất trọng hậu, cho nên Trần Tiêu từ nhỏ đã chẳng thiếu tiền. Có điều song thân mải mê công tác, cho nên cả năm cũng chẳng hề thấy mặt. Cẩn thận nhớ lại một chút, bắt đầu từ năm 4 tuổi, hàng năm 365 ngày, đại khái là gặp cha mẹ không quá 4 lần. Tình hình này vẫn cứ kéo dài cho tới năm Trần Tiêu 16 tuổi. Hôm đó hắn đang ở trường thì thấy người dì vốn vẫn thường xuyên chăm nom mình ở nhà hai mắt sưng đỏ đến trường học đón mình về. Kế đó, hắn phải đón nhận một tin tức khủng khiếp: Cha mẹ tại nơi nghiên cứu phát triển nọ, trong quá trình nghiên cứu đã xảy ra một sự cố lớn, cha mẹ đã cùng bỏ mạng trong sự cố đó, chết trong phòng thí nghiệm. Sau khi trải qua quá trình khám xét, vì để xảy ra sự cố ngoài ý muốn, cho nên tổ chức nghiên cứu nọ đã phải giải thể, nghe nói là phá sản, cha mẹ lúc trước đã đem toàn bộ gia sản đầu tư vào công trình nghiên cứu nọ, kết quả là sau khi thiệt mạng trong sự cố, khoa nghiên cứu bị giải thể, toàn bộ gia sản cũng tiêu tan. Đáng thương cho Trần Tiêu, một đứa bé mới có 16 tuổi, cũng chỉ nhận được một chút tiền trợ cấp mà thôi. Sau đó, có một số người đến, đem toàn bộ tư gia, nhà lầu xe hơi, biệt thự, đồ đạc trong nhà hắn tịch thu sạch. Mãi sau này Trần Tiêu mới biết, cha mẹ trong quá trình nghiên cứu với tổ chức nọ, trong đường lối đã xuất hiện những hướng khác nhau, lại vẫn tiếp tục kiên trì nghiên cứu của mình, không tiếc công sức, vì cần kinh phí cho nghiên cứu đó, đã đem toàn bộ gia sản thế chấp cho ngân hàng. Vốn là con nhà giàu, vậy mà chỉ sau một đêm đã biến thành tay trắng. May là cha mẹ năm đó trong khi làm ăn phát đạt, đã để lại căn nhà cũ đứng tên Trần Tiêu, do đó mới không bị ngân hàng tịch thu. Trần Tiêu sau khi dùng tiền trợ cấp làm ma chay cho cha mẹ xong, không than vãn lấy một lời, quay về căn nhà cũ. Lúc đó thấy hắn mới là đứa trẻ chưa trưởng thành như vậy, đột nhiên gặp phải một đả kích nặng nề đến thế, chỉ sợ mười phần thì đến chín sẽ hỏng mất. Có điều Trần Tiêu từ nhỏ đã quen với cuộc sống tự lập, khả năng chịu đựng thần kỳ đến đáng ngạc nhiên, đã giúp cho hắn trụ lại được. Chỉ có điều từ đó lại càng trở nên trầm mặc, không thích nói chuyện. Hắn lúc còn nhỏ vẫn thường bị người ta ghẻ lạnh - lúc trước khi gia cảnh vẫn còn sung túc, người thân trong nhà đối xử với mình rất thân thiết, có điều sau khi gia đình mình gặp rủi ro, đám họ hàng này đối xử với mình kính nhi viễn chi cứ như là sợ đụng phải một thứ dịch bệnh vậy. Cái loại chú chú bác bác gì mà mới sau tang lễ đãng chẳng thấy mặt mũi một người nào rồi. Trần Tiêu căn bản cũng chẳng muốn dựa dẫm vào những người này - năm đó hắn đã 16 tuổi rồi, theo luật mà nói đã có thể xem như là trưởng thành, hơn nữa những năm gần đây cũng chẳng thích gặp mặt những người thân thích này nữa. Người duy nhất khiến cho Trần Tiêu vẫn còn có chút cảm khái chính là người dì từ hồi trước vẫn luôn chăm sóc cho mình, một người phụ nữ ngoài 40 tuổi hòa ái ôn hòa, đã làm công cho gia đình mình nhiều năm, khi nhà mình xảy ra chuyện, người dì này đã không bỏ Trần Tiêu, thậm chí trong đầu còn có ý nghĩ muốn nhận nuôi hắn: bà cùng Trần Tiêu chẳng hề có chút quan hệ máu mủ nào, một người phụ nữ đi làm thuê, thu nhập cũng không cao, hơn nữa còn phải nuôi dưỡng con gái ăn học, vậy mà lại có ý nghĩ lương thiện này, cũng đủ khiến cho Trần Tiêu cảm động rồi. So với những kẻ được gọi là thân thích kia, bà dì này lại trở thành người thân cận nhất với mình. Có điều Trần Tiêu kiên quyết cự tuyệt theo bà về nhà, mà kiên trì một mình sống ở gian nhà cũ. Vì cuộc sống, đã mất đi nguồn cung cấp kinh tế, Trần Tiêu bắt đầu đi làm kiếm tiền. Hắn vốn được coi là con nhà giàu, khi cha mẹ còn sống gia cảnh cực tốt, sống trong biệt thự, còn có nhà lầu xe hơi, cũng đều thuộc tầm cỡ quốc tế. Hắn từ nhỏ đã cực kỳ thông minh, đại khái là di truyền từ sự thông minh của cha mẹ vốn là những quái nhân trong ngành khoa học, từ nhỏ đã có thể chơi giỏi piano, 14 tuổi dám lái ô tô trên đường cao tốc với tốc độ lên đến 200 km/h, 15 tuổi đã có thể sử dụng computer **** các nhà ở bên ngoài, trước năm hắn 16 tuổi khi tin dữ về cha mẹ truyền đến, hắn đã bắt đầu học karate, chuẩn bị thi cao đoạn rồi. Thật khó tưởng tượng, một thiếu niên nhà giàu từ nhỏ chẳng phải lo lắng đến chuyện cơm áo như vậy, dưới tình huống đó lại vẫn có thể vượt qua được. Chắc hẳn là nhờ vào cái tính kiên trì nhẫn lại do cha mẹ - các quái nhân khoa học di truyền lại. Hắn ban ngày đi học, buổi tối đi kiếm việc làm. Hắn làm bảo trì cho một công ty máy tính, chơi piano trong quán rượu, thậm chí còn làm cả nghề đóng gói trong siêu thị. Mặc dù tuổi còn nhỏ, tìm việc rất khó, song tâm tư hắn rất nhạy cảm, nói chuyện thật thà - cộng thêm vẻ ngoài đẹp trai sáng láng, dần dà cũng đã có thể tự nuôi sống chính mình. Tỷ như cái cửa hàng fast-food này, từ sau khi hắn đến xin việc, đã hấp dẫn các nữ sinh ở các trường xung quanh tới ăn uống, làm cho bà giám đốc ở phía sau âm thầm cười trộm không biết bao nhiêu lần. Trần Tiêu thậm chí còn biết rằng, chuyện cũ về gia thế của mình, rất nhiều chuyện chính là do bà giám đốc bất lương này cố ý để lộ ra cho đám nữ sinh kia biết, dùng làm đề tài đàm luận. Kết quả, cửa hàng fast-food sinh ý càng ngày càng tăng, bà chủ đương nhiên là tiền vào như nước rồi. Thậm chí ngay cả trong lúc khó khăn nhất, Trần Tiêu cũng chưa từng làm việc xấu: Thực tế, đã có lần cùng một hacker mũ đen quen biết **** các internetsite, muốn kéo hắn cùng “ Kinh doanh”: làm giả và phá mã thẻ tín dụng. Hắn lúc ấy trong túi chỉ còn đủ trang trải chi phí trong một tuần, đối mặt với một đề nghị hấp dẫn như vậy mà lại dứt khoát cự tuyệt. Bởi vì, lúc còn nhỏ, cha hắn từng nói: Làm người sống ở trên đời, luôn phải sống một cách chính trực! Nếu con làm điều xấu, mặc dù không bị người ta bắt được, song dù có chạy thoát thì cũng không thoát khỏi lương tâm của chính mình. Mặc dù cảm tình giữa cha mẹ cùng Trần Tiêu cũng không quá sâu sắc, song hắn vẫn khắc ghi những lời ấy. Không có xe hơi đắt tiền, Trần Tiêu đạp xe đạp đi học, đi làm. Không có biệt thự cao sang, sống trong một căn hộ cũng đủ để hài lòng. Không có cơ hội ra vào các quán bar xa hoa, đối với Trần Tiêu cũng chẳng khác gì ăn uống ở một quán nhỏ ven đường. Trong cái rủi cũng có cái may, cha mẹ trước khi qua đời, đã dồn toàn bộ học phí siêu đắt tại trường đại học danh giá mà Trần Tiêu đang theo học, toàn bộ thanh toán hết một lượt. Nếu không, với tiêu chuẩn học phí của trường đại học dành cho quý tộc có danh tiếng nhất tại thành phố này, dựa vào tiền công kiếm được của Trần Tiêu cũng không thể kham nổi. “Oa, chính là anh ấy a… Con nhà giàu gặp rủi đấy à!” “…. Đúng vậy, nom cũng đẹp trai đó chứ…” “Oa, cậu nhìn chàng kìa, đang nhìn sang bên này đấy!!” Đám nữ sinh trong mắt toàn là sao với sao. Trần Tiêu nhíu mày, xoay người đi vào trong, để lại sau lưng một đám tiểu nữ sinh thất vọng thở dài. Tới giữa trưa, Trần Tiêu dừng công việc, thay lại đồ của mình, nói chuyện sơ qua với giám đốc rồi định rời đi. “Trần Tiêu.” Nữ nhân viên đáng yêu kia bỗng gọi hắn một tiếng, đứng ở sau quầy nhìn Trần Tiêu, híp mắt cười ngọt ngào - mắt nàng cũng không lớn, có điều khi cười rộ lên thì lại có phần cong lên, càng tô điểm cho vẻ đáng yêu: “Chà, hôm nay là sinh nhật anh đúng không?” Nói xong lại khe khẽ thì thầm: “Em nhìn trộm qua danh sách đăng ký nhân viên.” Trần Tiêu chết lặng đi, cô bé kia liếc qua thấy bà chủ không để ý, bèn lặng lẽ lôi từ trong ví ra một gói quà được bọc rất cẩn thận, đưa cho hắn, híp mắt cười nói: “Chúc mừng sinh nhật.” “… Cảm ơn.” Trần Tiêu vẻ mặt chút mất tự nhiên. Món quà trong tay này cũng không lớn, có điều, trông bề ngoài thì hiển nhiên không phải là đồ do công ty đóng gói, mà là do vị đồng nghiệp này tự tay bọc. Hắn suy nghĩ một chút, rồi lễ phép mở cái hộp này ngay trước mặt, bên trong là một cái MP4 mới cực kỳ tinh xảo. Hắn có phần sửng sốt, nhìn cô bé đang đứng trước mặt. Cô bé liền nháy mắt: “Lần trước anh đã nói là thích cái này mà. Trí nhớ của em cực kỳ tốt đấy!” Trông thấy vẻ mặt của Trần Tiêu, nàng mau mắn đế thêm một câu: “Không được nói là không thích đấy! Em buổi sáng lúc ra khỏi cửa mới nhớ ra là quên đem theo nó, nửa đường lại vòng về nhà lấy, kết quả mới đến muộn.” Nói xong, lại dịu dàng nói: “Anh, nếu cảm thấy băn khoăn… vậy thì đến ngày sinh nhật em, anh cũng tặng em một món đồ là được.” Đã nói như vậy, Trần Tiêu cũng không cự tuyệt nữa, suy nghĩ một chút rồi gật đầu nhận lấy, nụ cười rất chân thành: “Cảm ơn cô.” Thấy ánh mắt cô gái thoáng có chút ngượng ngùng, sau bao nhiêu tháng bị nhiều tiểu nữ sinh nhìn như vậy, hắn chẳng lẽ còn không biết tâm tư của đồng sự này hay sao? Trong lòng thở dài, song rốt cuộc cũng không tiện nói cho cô bé này biết kết hoạch vốn có của hắn: Hắn định làm ở cửa hàng fast-food tới cuối tháng này rồi sẽ nghỉ việc. Bởi vì hắn mới tìm được một công việc mới là đi làm gia sư, chung quy thì cũng tốt hơn là cứ ở đây, ngày nào cũng bị một đám đông tiểu nữ sinh qua lại chiêm ngưỡng. … Ừ, đợi đến sinh nhật của cô ta, lại tặng cô ta một món quà là được rồi. o0o Rời khỏi cửa hàng, dắt từ phía sau ra chiếc xe đạp của mình, Trần Tiêu bước đi, cảm thấy điện thoại trong túi rung lên, rút ra nhìn, trên điện thoại hiện ra một dãy số lạ… mặc dù không biết, song hắn nhận ra dãy số ở đầu chính là mã số của nước ngoài. Do dự một lát, hắn cũng nhấn phím trả lời..... “Là Trần Tiêu tiên sinh ở đầu dây có phải không?” Tiếng một người đàn bà xa lạ vang lên, nghe giọng thì hẳn là không còn trẻ nữa. Âm thanh trong điện thoại rất ồn ã, tựa hồ như bên cạnh người đối thoại còn có tiếng của những người xung quanh nữa. Hơn nữa, ngôn ngữ của đối phương chính là Anh ngữ chuẩn. May mà từ nhỏ cha mẹ đã đi công tác ở nước ngoài, cho nên Anh văn của Trần Tiêu từ nhỏ đã rất thành thục. “… Vâng.” Trần Tiêu trả lời. “Xin hỏi kiện đồ vật đó, ngài đã nhận được chưa?” “Đồ vật? Đồ vật gì?” Trần Tiêu có chút mơ hồ, không phải là nhận lầm người đấy chứ? “Ngài là Trần Tiêu, địa chỉ là số XX, đường XX, phố K, có đúng không?” Người ở đầu dây nọ ngữ khí có vẻ rất khẩn trương, có phần lo lắng. “Địa chỉ không sai, nhưng xin cho hỏi bà là ai?” “Địa chỉ đúng là được. Ngài đang ở bên ngoài phải không? Xin ngài hãy lập tức về nhà, bằng mọi giá thu hồi kiện đồ vật nọ - chuyện này rất quan trọng!” “Bà là…” “Tu tu…” Đối phương đã gác máy. Trần Tiêu nhíu mày suy nghĩ một chút, cũng không nghĩ ra chuyện gì cả, dù sao thì hắn cũng phải về nhà thay quần áo, buổi chiều đi gia sư, cũng chẳng buồn nghĩ ngợi nữa, phóng lên xe đạp thẳng một mạch về nhà. Căn nhà cũ của Trần Tiêu, là nơi ở của cha mẹ khi mới kết hôn. Nói là “nhà cũ”, song kỳ thật niên đại còn rất mới. Một căn hộ gồm 3 phòng, diện tích 100 mét vuông. Đối với người bình thường mà nói thì diện tích cũng không phải là nhỏ. Trong lúc kinh tế khó khăn, Trần Tiêu đã từng tính đến việc mình chỉ ở trong một phòng, còn đem hai gian còn lại cho thuê thu lấy một ít tiền trang trải cho cuộc sống của mình. Có điều sau đó hắn đã bỏ đi ý niệm trong đầu này. Hắn biết tính mình, bởi vì từ nhỏ cha mẹ không ở bên cạnh, cho nên tính tình có phần cô độc hơn so với những bạn cùng lứa tuổi, không thích bị người khác quấy rầy không gian của mình. Đặc biệt là sau khi cha mẹ qua đời, lại không thích nói chuyện. Sau khi tìm bạn cùng phòng, nếu không hợp nhau thì cũng sẽ dẫn đến phiền toái. Về sau đi làm cũng dần kiếm được tiền, cuộc sống cũng không có vấn đề gì, thành ra dứt khoát không để cho vấn đề này làm bận tâm nữa. Đạp xe một hồi thì về đến nhà, vào nhà thay giầy rửa mặt uống nước- vào tháng 5, ở phía nam thành thị nhiệt độ đã tăng cao, hắn lại vừa cưỡi xe về, mất không ít mồ hôi, cho nên gần như đã quên khuấy đi cuộc điện thoại kỳ quái vừa rồi. Vừa thở dốc một hồi thì bỗng thấy chuông cửa vang lên. Mở cửa nhìn ra, bên ngoài cửa có mấy người đàn ông vận đồng phục trắng đang đứng. “Trần Tiêu tiên sinh?” Trong đó một người ân cần lên tiếng. Sau khi thấy Trần Tiêu gật đầu, hắn đưa ra một tờ giao hàng: “Chúng tôi nhận sự ủy thác giao tận tay ngài gói đồ này, xin mời ngài hãy giao chứng minh thư ra, sau đó ký nhận.” Nhìn quần áo của những người này dường như không khác gì so với những nhân viên của những công ty viễn thông quốc tế, có điều dấu hiệu trên chế phục của bọn họ lại không hải là “DHL” hay “TNT” như những công ty phổ biến mà Trần Tiêu quen thuộc. Mà là một chữ “PS”. PS? Đây là công ty của nước nào nhỉ? Hơn nữa, đằng sau mấy người đàn ông này, trên bậc thang còn có một vật cao bằng người, thể tích tương đương với một cái tủ lạnh, bên ngoài được bao quanh bởi một lớp vỏ bằng nhựa - chẳng lẽ lại là một cái tủ lạnh? Ai lại gửi cho ta một cái tủ lạnh nhỉ? Lại còn gửi từ nước ngoài về nữa? Vận chuyển bằng đường không một cái tủ lạnh lớn như vậy, chi phí vận chuyển thậm chí còn hơn cả giá của tủ lạnh ấy chứ… Có chút mờ mịt về xuất xứ, đối phương lại xác minh một cách chính xác, Trần Tiêu có phần nghi hoặc đặt bút ký vào tờ giấy nhận hàng. Mấy nhân viên vận chuyển đem cái “Tủ lạnh” nọ dỡ xuống rồi vận chuyển vào trong phòng, sau đó lịch sự chào hỏi rồi cáo từ. Còn lại một mình Trần Tiêu, nhìn cái vật to lớn trước mắt mà trợn mắt há hốc mồm. Chỉ một lát sau, hắn vỗ đầu, tìm con dao rồi mở bao!! Luống cuống tay chân một hồi, sau khi mở lớp vỏ được đóng gói cực kỳ nghiệm mật ra, Trần Tiêu liếc mắt thấy bên trong một thứ gì đó… Leng keng! Con dao rơi xuống đất, nảy lên hai cái. Mà Trần Tiêu thì ý thức đình trệ lui lại mấy bước, trợn mắt há hốc mồm nhìn cái “Tủ lạnh” trước mắt này. … Ách, nói như thế nào nhỉ. Xét về mặt ý nghĩa thì đây hẳn là một cái “Tủ lạnh”, hoặc cũng có thể gọi là một cái “Ngăn làm lạnh” hay đại loại như vậy. Bên trong thứ đồ này được làm bằng kim loại, còn vỏ ngoài là pha lê trong suốt… lớp pha lê đó rõ ràng là được gia cố thêm. Xuyên thấu qua lớp pha lê, trong chiếc tủ lạnh này phảng phất còn có hơi lạnh nhàn nhạt tỏa ra xung quanh. Nhưng… đó không phải là điều quan trọng nhất! Quan trọng nhất chính là: Trong cái tủ lạnh này, có một người!! Một nữ hài tử nếu nhìn thoáng qua thì tuổi tác không lớn hơn mình, mái tóc dài màu vàng nhạt xõa ra, đôi mắt khép lại, ngũ quan cân đối, rõ ràng là một trang tuyệt sắc mà từ trước tới nay mình chưa từng gặp qua bao giờ! Làn da trắng nõn tựa như không bút nào tả xiết, cho dù ở bên trong tủ lạnh song cũng không hề có vẻ gì là cứng ngắc cả. Một hàng lông mi dài bao quanh mắt nàng, tựa như đang rơi vào trong một giấc mộng ngọt ngào, cái mũi thanh tú nhô cao, vô cùng tinh xảo trang nhã, ngay cả lúc ngủ say cũng toát lên một loại vẻ đẹp kinh tâm động phách. Song chủ yếu là… Cô bé trong tủ lạnh này, hai tay ôm trước ngực, đôi chân thon dài duỗi thẳn ra, thân thể yểu điệu duyên dáng nọ… không ngờ… Không ngờ là hoàn toàn chẳng hề che đậy!! Trần Tiêu nhìn đến ngây người… Cạch! Hắn hạ ý thức lùi lại phía sau một bước, nhưng dưới chân lại đụng phải lớp vỏ bọc bên ngoài, bỗng nhiên trông thấy một phong thư từ bên trong rơi ra. Hít một hơi thật sâu, cố gắng tỉnh táo lại, Trần Tiêu nhanh chóng mở ra, thì thấy bên trong bức thư là những dòng chữ viết bằng tiếng Anh: “Mr. Trần Tiêu, Thật đáng tiếc, cuối cùng tôi lại phải quấy rầy ngài. Bưu kiện được gửi đến này, chính là di sản quý giá nhất mà cha mẹ ngài để lại. Tôi nhận được sự ủy thác chiếu cố cho ‘Child child’ của bọn họ 2 năm, song đến giờ, tôi không thể nào kế tục được sự ủy thác này nữa. Bất đắc dĩ, tôi đành tuân theo lời nhắn nhủ của cha mẹ ngài trước khi chết, khi tôi không thể tiếp tục công tác được giao này nữa, thì sẽ chuyển ‘Child child’ này cho ngài. Tôi tin rằng, ngài nhất định sẽ chiếu cố tốt cho di sản quý giá nhất mà cha mẹ ngài lưu lại này. Cuối cùng, cha mẹ ngài, là những khoa học gia vĩ đại nhất mà tôi từng được gặp trong đời! Chúc ngài may mắn!” Ghi chú phía dưới là một từ tiếng Anh “Three”. “Three… ba?” Trên thế giới này lại có người lấy tên như vậy sao?
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang